Kính gửi quý Vị:
- Lãnh Đạo và Dân Biểu Nghị Sĩ các Quốc Gia Dân Chủ
- Lãnh Đạo và Dân Biểu Khối Liên Hiệp Âu Châu
- Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc
- Tranh đấu cho Tự Do và Nhân Quyền trên Thế giới
Chủ đề: Lời kêu gọi cho Quyền Tự Quyết của Dân Tộc Việt Nam
Kính thưa quý Vị, Bức màn sắt đã hai lần rủ xuống nước Việt Nam
Lần thứ nhất vào tháng tám 1945, cộng
sản VN đã áp lực Vua Bảo Đại thoái vị sau khi ông đã tiếp thu nền độc
lập hoàn toàn cho quốc gia ngay khi quân đội Nhật Bản chiếm đóng lãnh
thổ, đầu hàng Đồng Minh. Cuộc chiến tranh Việt Nam thứ nhất, thường được
gọi là chiến tranh Đông Dương vì lan rộng qua Lào, Miên, chấm dứt với
Hiệp Định Genève ngày 20 tháng 7, 1954, phân chia tạm thời Việt Nam ra
hai miền Bắc, Nam, ranh giới ở vĩ tuyến 17. Thay vì xây dựng một chế độ
dân chủ đặng cho dân chúng có thể, hai năm sau, tham dự một cuộc tổng
tuyển cử tự do trên cả nước đặng thống nhất quốc gia chiếu theo Hiệp
Định, Cộng sản Bắc Việt đã thiết lập một hệ thống độc tài toàn trị theo
mô hình Staline, nhận chìm Miền Bắc VN trong một bể máu với hơn một trăm
ngàn nạn nhân của một cuộc cải cách ruộng đất dã man kéo dài nhất trong
lịch sử (1953-1956).
Khiếp đảm, non một triệu người Miền Bắc
đã vội vàng khăn gói di cư vào Miền Nam nhờ sự qui định của Hiệp Định
Genève, tạo thành một cuộc di dân lớn lao nhất từ xưa đến nay ở Việt
Nam. Thế nhưng, bọn lãnh đạo cộng sản vẫn còn tham vọng quyền lực, chuản
bị ráo riết cuộc chiến tranh thứ hai với mục tiêu sau cùng là thôn tính
Miền Nam, bành trướng qua Lào và Cao Miên. Hiệp định hòa binh thứ nhất
đã bị vi phạm lanh chóng, lôi cuốn dân tộc Việt Nam vào tấn thảm kịch
mới kéo dàihai thập niên: 1956-1975!
Lần thứ hai ngày 30 tháng tư 1975, chúng
hoàn tất cuộc xâm chiến Việt Nam Cộng Hòa, dẫm lên Hiệp Định Paris ngày
27 tháng giêng 1973 «chấm dứt chiến tranh, tái lập hòa bình ở Việt Nam»
và Văn kiện chung kết ngày 2 tháng 3, 1973 trong đó, dưới danh nghĩa
«Chính phủ Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa», chúng cam kết cùng với mười một
chính phủ khác – các chính phủ Pháp, Hoa Kỳ, Anh, Nga Sô, Trung quốc,
Gia-nã-đại, Ba lan, Việt Nam Cộng Hòa (Miền Nam VN), Nam Dương,
Hung-gia–lợi và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (do CS Bắc Việt dựng lên và
giải tán một năm sau khi chúng thôn tính Miền Nam) – trước sự hiện diện
của Tổng Thư Ký Liên Hiệp Quốc, cam kết «đảm bảo chấm dứt chiến tranh,
duy trì hòa bình ở VN, tôn trọng các quyền cơ bản của dân tộc VN và
quyển tự quyết của nhân dân Miền Nam VN, và góp phần duy trì và đảm bảo
hòa bình ở Đông Dương………».
Từ gần 40 năm nay, dân tộc VN tưởng niệm
ngày 30 tháng tư đen 1975 bi thảm, ngày từ đấy đất nước của họ đã trở
thành một trại giam (goulag) khổng lồ gợi nhớ đến những trại giam của
thời Nga Sô những thập niên năm mươi và sáu mươi của thế kỷ trước. Sau
khi « giải phóng » Miền Nam VN, non 500.000 người ở Miền Nam, công chức,
quân nhân, bác sĩ, nhà báo, nhà văn, tu sĩ, của « chế độ củ » bị tống
giam trong khoảng một trăm trại tập trung mạo danh là « trại cải tạo »,
nơi nhiều nghìn người đã bỏ mình vì kiệt sức, ngược đãi hay tra tấn.
Thời hạn giam giử trung bình, luôn luôn khổ sai, là tám đến mười năm,
nhưng người chiếm kỷ lục « thâm niên » là ông Nguyễn Hữu Cầu mới được
trả tự do cách đây mấy tuần, sau ba mươi bảy năm ngục tù! Đứng bên cạnh
ông, Nelson Mandela chỉ là một bóng mờ nhạt. Trong lúc ấy, ngoài các
trại giam, bất cứ người công dân nào cũng có thể bị hành hung, bắt bớ,
giam cầm vì bất cứ lý do nào, ngay chỉ vì bày tỏ một ý kiến không thuận
lợi cho một chính sách của chính phủ, của đảng cộng sản, hay vì phản đối
một việc trưng thu đất đai mà không được bồi thường thỏa đáng.
Nhiều trăm vụ như vậy chà đạp trắng trợn
nhân quyền và các quyền công dân căn bản đã được các nạn nhân, các tổ
chức bảo vệ nhân quyền, tố cáo với các chính phủ các quốc gia dân chủ
trên thế giới, với Liên Hiệp Quốc và gần đây nhất, được trình bày trước
Hội Đồng Nhân Quyền, nơi mà oái oăm tột cùng, Việt Nam Xã Hội Chủ Nghĩa
mới vừa an tọa chểm chệ trong chiếc ghế thành viên chính thức ! Sự kiện
phóng thích không điều kiện vài người dân sau nhiều năm giam giữ chỉ
nhằm xoa dịu dư luận quốc tế trong lúc sự đàn áp càng khắc nghiệt khắp
nước. Có ai có thể tin rằng những người Việt yêu nước biểu tình chống
chính sách bành trướng của Trung Cọng nhắm vào Việt Nam, chiếm đóng quân
sự quần đảo Hoàng Sa và một phần quần đảo Trường Sa, lãnh hải của Việt
Nam một cách hợp pháp từ nhiều thế kỷ, lại bị chính nhà cầm quyền Việt
Nam đương hành trừng trị nghiêm khắc?
Quá đáng, thật là quá đáng! Tình trạng
một Nhà Nước khủng bố như vậy phải được chấm dứt. Gần khắp nơi, từ Bắc
chí Nam của đất nước, nông dân và thị dân, thợ thuyền và trí thức, sinh
viên trẻ tuổi và cựu đảng viên cộng sản lớn tuổi giác ngộ, tướng lãnh và
sĩ quan hưu trí thất vọng về Quân Đội Nhân Dân, tu sĩ Phật giáo, Công
giáo, Tin Lành, Phật giáo Hòa Hảo, Cao Đài, tất cả cùng đòi hỏi tự do,
dân chủ. Toàn dân Việt nhất quyết hơn bao giờ cả tranh đấu giành lại từ
tay các lãnh đạo cộng sản, quyền tự quyết thiêng liêng của mình và sẳn
sàng chấp nhận mọi hy sinh. Họ thấu triệt rằng chỉ có đổ máu của mình
ra mới tranh thủ được tự do. Nhưng họ không bao giờ quên rằng những
quyền lực của thế giới đã kể trên còn có trách nhiệm đối với họ, phải
thực thi lời cam kết trong Hiệp Định Paris « đảm bảo sự tôn trọng các
quyền căn bản của dân tộc Việt Nam : độc lập, chủ quyền, thống nhất và
toàn vẹn lãnh thổ của Việt Nam cũng như quyền tự quyết của nhân dân Miền
Nam Việt Nam ………. ». Một sự cam kết cần phải luôn luôn nhắc lại bởi vì
một hiệp ước quốc tế không bị trước tiêu (hay vô hiệu- prescription par
le temps – statute of limitations) bởi thời gian, không bị hết hiệu lưc
(caduc-lapsed) nhờ sự đề kháng kiên trì của người Việt ở trong nước cũng
như ở hải ngoại chống bạo quyền cộng sản xâm lược, tố giác chúng công
khai vi phạm trắng trợn Hiệp Định Paris.
Đương nhiên, mọi hiệp ước quốc tế phải
được tôn trọng, qui luật cơ bản này của công pháp quốc tế, nếu không
được áp dụng thì thế giới của chúng ta sẽ không tránh được hổn loạn, sẽ
bất ổn kinh niên, lý lẽ của kẻ mạnh luôn thắng thế kẻ yếu, đối với các
cá nhân cũng như các dân tộc.
Thưa quý vị Lãnh Đạo và Nghị Sĩ, Dân Biểu các quốc gia dân chủ,
Thưa quý vị Lãnh Đạo và Dân Biểu Liên Hiệp Âu Châu,
Phản ảnh nguyện vọng của 90 triệu đồng
bào trong nước, chúng tôi xin gửi đến quí vị -những người có đủ khả năng
góp phần vào công cuộc thay đổi số phận của những dân tộc bị áp bức bởi
những kẻ cầm quyền của nước họ – lời kêu gọi hổ trợ cuộc chiến đấu cho
quyền dân tộc tự quyết của dân tộc Việt Nam chúng tôi, bị cướp đoạt lâu
nay.
Thưa các Chính Phủ ký kết Hiệp Định Paris về Việt Nam năm 1973,
Chúng tôi thỉnh cầu quý vị thi hành toàn
vẹn giờ đây lời cam kết của quí vị đặng chu toàn trách nhiệm của quý vị
và cứu nguy một dân tộc, chuộc lại lỗi lầm của quý vị đã không thực
hiện trước đây sự cam kết của quý vị, để cho Cộng Sản Bắc Việt xâm lăng
Việt Nam Cộng Hòa, Miền Nam Việt Nam.
Thưa Ngài Tổng –Thư-Ký Liên Hiệp Quốc,
Vị tiền nhiệm của Ngài đã chứng giám lễ ký kết long trọng Văn kiện chung
kết (Acte Final- Final Act) ngày 2 tháng 3 năm 1973 của Hiệp Định
Paris, giờ đây chúng tôi thỉnh cầu Ngài can thiệp với các quốc gia ký
kết đặng họ thi hành sự cam kết của họ «trao trả cho dân tộc Việt Nam
các quyền quốc gia căn bản cùng với quyền tự quyết của nhân dân Miền Nam
Việt Nam» như đã qui định trong các thỏa hiệp ghi trên.
Thưa các Nhà tranh đấu cho Tự Do và Nhân Quyền trên Thế Giới,
Chúng tôi thỉnh cầu quý vị tăng cường nỗ
lực, hổ trợ cuộc tranh đấu của chúng tôi vì các lý tưởng của quý vị
cũng là những lý tưởng của chúng tôi, vì giờ đây đã đến lúc dân tộc Việt
Nam phải giành lại Tự Do và quyền Dân Tộc Tự Quyết thiêng liêng của
mình để xây dựng một vận hội mới cho Dân Tộc và bảo vệ hữu hiệu Đất Nước
đang gặp nguy cơ xâm lược.
Paris, ngày 12 tháng 5, 2014
TM Phong Trào Dân Tộc Tự Quyết Việt Nam,
Chủ Tịch,
LS Lê Trọng Quát
Cựu Quốc-Vụ-Khanh Chính Phủ VNCH
Chủ Tịch các Ủy Ban Nội-Vụ và Quốc-Phòng Quốc Hội VNCH Hội Thẩm Viện Bảo Hiến VNCH
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét